ĂN CÂY NÀO RÀO CÂY NẤY...

 Ý của câu tục ngữ trên đề cập đến quyền lợi và trách nhiệm của người được hưởng lợi ích. Hễ nơi nào hoặc ai cho ta hưởng quyền lợi gì thì ta phải phục vụ cho người ấy, nơi ấy.

Trong võ thuật, chuyện môn Võ này chê môn võ kia là không thực chiến, rồi môn võ đó lại bị môn võ khác chê là chỉ giỏi không chiến, chứ khi bị địa chiến là cũng bị Knock-out ...v.v.., cứ cố vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết cuối cùng cả làng võ đều "lát lúa" như nhau. Mà trong thực tế thì không có môn võ nào là NHẤT , và Nhân vô thập toàn, vì thế chỉ có người nào luyện tập chăm chỉ, nghiêm túc và chịu khó nghiên cứu học hỏi nhiều thì người đó sẽ làm nên sự khác biệt cho môn võ mà họ đang luyện tập trước các môn võ khác...

Chúng ta có quyền tự hào về môn võ mình đang tập, nhưng không vì thế mà đánh giá thấp môn võ khác của người khác đang tập. Như riêng bản thân Tôi tập 4 môn Võ (Thiếu lâm, Karatedo, Muay, Judo) nhưng đến giờ cũng chỉ biết cố gắng tập chứ chưa thấy mình giỏi và chẳng bằng ai , dù những môn Tôi tập không môn nào tập dưới 10 năm.

Điều Tôi khuyên các bạn trước khi "chê-khen" môn võ nào đó thì hãy tập luyện nó một cách nghiêm túc , tử tế để xem nó hay chỗ nào hoặc nó dỡ ở chỗ nào, lúc đó hãy nói một cách thật chính xác, khi đó "người khác sẽ nể bạn", hơn là bạn chỉ "cảm nhận chủ quan" rồi phán như thấu hiểu thì không hay lắm.

 


Không có nhận xét nào: