'Thực chiến không phải dùng tay không đấm nhau trên võ đài, mà thông thường sẽ sử dụng cả vũ khí để giao đấu ngoài đời thực'.
Chúng ta phải nhìn nhận một cách công bằng. Đầu tiên, sự lợi hại của môn võ chỉ là thứ yếu, con người mới là chủ yếu. Võ thuật trọng một chữ "luyện". Ngày xưa trọng võ, người ta luyện võ liên tục trong hơn chục năm, võ cổ truyền ra đời trong hoàn cảnh này. Để thành tựu võ cổ truyền cơ thể phải biến đổi theo nó, một bộ phận nào đó trên cơ thể trở nên cứng rắn hoặc linh hoạt đến mức phi nhân, từ đó mang đến thành tựu cho người luyện. Còn Võ hiện đại là môn võ được thiết kế sao cho người học trong thời gian ngắn nhất có thể hạ được đối thủ. Thời bây giờ, ai mà đi luyện võ cổ truyền nghiêm túc? Vừa mệt vừa không có lợi. Đa số luyện cho ra dáng, hoặc dùng làm công cụ kiếm tiền mà thôi.
Bàn riêng về Thái cực quyền. Ngay cả trong truyện Kim Dung hư cấu cũng chỉ có Vô Kỵ là học được chân truyền của Trương Tam Phong. Cái múa may sau này chỉ là võ học dưỡng sinh mà thôi. Còn trong thực tế, chỉ có mình ông là nắm được tinh túy, quét ngang cao thủ đương thời. Sáng lập Võ Đang là thật, khả năng dưỡng sinh của Thái Cực cũng là thật. Chúng ta chỉ nhìn thấy được ánh hào quang còn xót lại từ người xưa. Thời đại này không còn người kế tục, cũng không nên khinh thị công sức của tiền nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét